Thiếu nữ hô nhỏ một tiếng, duỗi tay muốn kéo tôi, nhưng mà đã chậm, vách núi này có hơi cao, ước chừng mười mấy mét, tôi thả người nhảy xuống, hai chân rơi xuống đất, lại rất ổn định vững chắc.
- Long lão đại, ông thật đúng là có bản lĩnh, mang theo một đám người, ở chỗ này khi dễ một người con gái, đúng là không biết xấu hổ mà.
Tôi vừa đi qua đó vừa buông lời chế nhạo.
Long lão đại vừa thấy người tới là tôi, sắc mặt biến đổi, bật thốt lên nói.
- Sao lại thế này, không phải là cậu đã…
Ông ta nói đến một nửa liền ngừng, đôi mắt không ngừng nhìn loạn khắp nơi, Tiểu Bạch cùng Tiệp Dư đều thấy tôi, hưng phấn kêu to, Nam Cung Phi Yến cũng mang biểu tình hơi ngạc, nhưng ngay sau đó trên mặt đều là vẻ vui mừng.
Tôi cùng bọn họ đứng chung một chỗ, đám người Long lão đại không tự chủ chậm rãi lui ra phía sau, hình như cũng có chút kiêng kỵ với đám người chúng tôi, tôi khinh thường nói.
- Như thế nào, sợ hãi? Các người sao lại đi vào trong ngọn núi này, đến núi này có mục đích gì?
Nam Cung Phi Yến thở sâu nói.
- Không cần hỏi nhiều, bọn họ tấn công Xà tộc hai lần không thành, nên quay đầu lại đánh chúng tôi, muốn san bằng tất cả các thế lực ở gần thành phố Bình Sơn, chỉ đơn giản như vậy.
- Như vậy bây giờ
Tôi nhíu mày hỏi, Nam Cung Phi Yến khẽ cười nói.
- Yên tâm đi, khi mấy cái người ngu xuẩn này lũ lượt lên núi thì chúng tôi đã biết rồi, hơn nữa sớm dời đi, đến bây giờ mới thôi, bọn họ ngay cả một người cũng chưa tìm được, chỉ là cắm đầu đi loạn trong ngọn núi trống không này thôi.
Long lão đại nói.
- Đừng khoe khoang, hang ổ của các người đã bị chúng tôi bứng tận gốc rồi, yêu quái trên núi trốn được thì trốn, chạy được thì chạy, đã bị chúng tôi giết chết không ít, hiện giờ chỉ còn cái tiểu hồ ly này thôi, còn có cái cáo già kia, hừ, đừng tưởng rằng tiểu tử này tới là có thể cứu được cô, hôm nay vừa vặn để các người chết cùng một chỗ, đỡ bớt cho chúng tôi phải vất vả.
Ông ta nói như thế, tôi còn tưởng rằng ông ta sẽ lập tức ra tay động thủ, ai ngờ ông ta duỗi tay vung lên, mười mấy người áo đen kia chậm rãi lui về phía sau, cùng ông ta rời khỏi sơn động này.
Ông ta thế mà lại lựa chọn lui lại, tôi có chút kinh ngạc, Nam Cung Phi Yến lại nhẹ nhàng thở ra, ngã ngồi trên mặt đất, lẩm bẩm nói.
- Em tới thật tốt quá, em tới thật tốt quá……
Ngữ khí của chị ấy nghe rất mất tự nhiên, tôi vội vàng hỏi đến tột cùng đã xảy ra cái gì, chị ấy ngồi dưới đất, biểu tình khác thường, lúc này mới chậm rãi kể lại cho tôi nghe những chuyện đã xảy ra.
Chị ấy nói vào buổi chiều ngày hôm qua, sau khi nói chuyện điện thoại với tôi, trong núi chợt phát hiện bóng dáng kẻ địch, lúc ấy chị khẩn cấp khởi động thủ sơn đại trận, không ngờ những người đó chỉ dùng khoảng nửa khắc đã phá được trận, đánh tới trong núi, hơn nữa mục tiêu rất rõ ràng, chính là quê quán của Nam Cung Phi Yến.
Trong núi xuất hiện tình hình nguy hiểm, loài chim bay giấu kín, tẩu thú tránh xa, mọi người trong Hồ tộc khẩn cấp lui vào thâm cốc, nhưng vẫn bị địch nhân đuổi theo, một đêm chém giết, tuy rằng bên Kim Đao môn cũng chết khá nhiều, nhưng Hồ tộc thương vong cũng không nhẹ, cuối cùng Hồ tộc sôi nổi tiến vào đường tắt, Nam Cung Phi Yến lại cố ý lộ ra tung tích, làm địch nhân nghĩ lầm chính mình là thiên hồ phu nhân, dẫn dắt địch nhân rời đi, lại dùng cự thạch chặn cửa sơn động, thẳng đến vừa nãy khi tôi đi vào đây, vừa vặn người của Kim Đao môn tìm tới.
Chị ấy nhẹ nhàng bâng quơ nói toàn bộ sự tình, ít ỏi mấy câu, lại làm tôi kinh tâm động phách, khó trách ngày hôm qua tôi đi vào trong núi, đã phát giác không thích hợp, trong núi trống không, thì ra là do Kim Đao môn đột kích, nhưng thiên hồ phu nhân cũng không địch lại Kim Đao môn, cái này làm cho tôi có chút kỳ quái.
Nam Cung Phi Yến cũng không giấu giếm gì tôi, thở dài nói, mẹ chị hôm trước vừa mới vượt qua một lần tiểu thiên kiếp Hồ tộc, cho nên thân thể thật sự suy yếu, không biết như thế nào mà Kim Đao môn biết được chuyện này, mới nắm lấy cơ hội xuống tay, nếu lại chậm thêm ba ngày nữa, những huynh đệ tỷ muội trong Hồ tộc cũng sẽ không hy sinh.
Giọng nói của chị tràn đầy bi phẫn, hai mắt rưng rưng, tôi yên lặng nắm chặt quyền, trong lòng oán hận không thôi, nếu như ngày hôm qua không phải bị cái quái vật kia dẫn đi, nói không chừng tôi còn có thể gặp gỡ bọn họ, tốt xấu gì cũng có thể ra chút sức lực, không đến mức làm Hồ tộc tổn thất thảm trọng, nhưng hiện tại, có nói cái gì cũng đã muộn.
- Kim Đao môn tới bao nhiêu người, trừ bỏ Long lão đại, còn có cao thủ nào khác không? Chúng ta thương lượng một chút, lập tức đi cứu tộc nhân của chị.
Tôi nói với Nam Cung Phi Yến, chị ấy mấp máy môi, nói.
- Còn không phải chỉ có mấy cái gia hỏa kia thôi sao, vốn dĩ chị cũng không đem bọn họ để vào mắt, nhưng không nghĩ tới, bên trong có một người che dấu, cư nhiên là, cư nhiên là người của Phúc Duyên Trai.
Sắc mặt chị hiện ra vẻ phẫn nộ vô cùng, Tiệp Dư cúi đầu, biểu tình trên mặt phức tạp, tôi nghĩ nghĩ nói.
- Về chuyện của Phúc Duyên Trai, chẳng lẽ mẹ chị trước giờ không nói qua với chị hay sao?
Chị ấy lắc lắc đầu nói.
- Người của Phúc Duyên Trai, vẫn luôn rất tôn kính mẹ chị, cho nên chị mới có thể ở nơi đó tự do ra vào, nhưng mà chị không nghĩ tới, cái cây liễu yêu kia cũng đi tới nơi này.
Thật ra cái này tôi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, từ lúc ở nhà Tiểu Bạch nhìn thấy Xa bà bà, tôi đã mơ hồ hiểu được một số chuyện, có lẽ Phúc Duyên Trai đều không phải là người lương thiện, nhưng bọn hắn đột nhiên tiến đến tấn công Hồ tộc, thật đúng là ra khỏi dự kiến của tôi, rốt cuộc là thứ gì, làm cho bọn họ phải vội vàng như thế?
Tôi đang muốn hỏi Nam Cung Phi Yến như thế nào mới đi cứu được tộc nhân của chị ấy, Tiểu Bạch ở bên bỗng nhiên hô.
- Anh, mau nhìn bên ngoài kìa.
Tôi quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào thì có mấy chục người Kim Đao môn tụ tập ở phía trước, bao vây tất cả đường lui của chúng tôi, Nam Cung Phi Yến hừ nói.
- Bọn họ muốn vây chết chúng ta ở đây sao, cũng không ước lượng thử coi năng lực mình tới đâu, chỉ bằng những người này…
Tiểu Bạch nhặt một cục đá lên, mắng.
- Này đàn vương bát đản, chọi chết các người.
Cậu ta ném cục đá ra bên ngoài, lực đạo lại không hề nhỏ, nhưng mà khi cục đá vừa bay tới vị trí cửa động, nơi đó bỗng nhiên lòe ra một đạo điện quang, vừa vặn đánh trúng tảng đá kia, chỉ nghe một tiếng bạo vang, cục đá kia bị đánh trúng dập nát.
Sắc mặt Nam Cung Phi Yến khẽ biến, nói.
- Bọn họ vậy mà lại bày ra thiên lôi trận, hỗn đản…
Tiểu Bạch vỗ vỗ ngực nói.
- Thiên lôi trận, rất lợi hại sao?
Nam Cung Phi Yến nói.
- Không sai, ban đêm ngày hôm qua rất nhiều tỷ muội của tôi bị lôi trận này gây thương tích, đây là chuyên môn đối phó tu chân dị loại tu luyện, uy lực rất lớn, có lẽ các người có thể xông đi ra ngoài, nhưng là tôi cùng Tiệp Dư…
Chị ấy quay đầu nhìn về phía Tiệp Dư, thở sâu nói.
- Em gái, em vốn do ông chủ Phúc Duyên Trai nuôi lớn, là người bọn họ, bây giờ em hãy đi ra ngoài đi, việc này không quan hệ tới em, tin tưởng bọn họ cũng sẽ không làm em bị thương.
Tiệp Dư quật cường nói.
- Em không đi, em cũng là người Hồ tộc, tuy rằng trai chủ muốn trộm đối phó các người, nhưng em không đồng ý, chính là bọn họ, bọn họ…
Cô ấy nói hai câu bọn họ, dường như là nhớ tới công ơn dưỡng dục từ nhỏ tới lớn, rốt cuộc nói không được, cái miệng nhỏ bẹp một cái giống như sắp khóc.
Tôi nhìn các nàng, ý niệm trong lòng quay nhanh, kéo Tiểu Bạch qua hỏi.
- Cậu mau nói, ngày hôm qua cậu đi tìm Tiệp Dư, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, đến cùng thì người Phúc Duyên Trai muốn như thế nào?
Tiểu Bạch đau lòng nhìn Tiệp Dư, trả lời.
- Ngày hôm qua em đi tới công viên giải trí tìm người, muốn thanh toán hết tất cả tiền lương còn lại, sau đó đi tìm Tiệp Dư, nơi đó lại có một cái lão quỷ ngăn đón em, không cho em đi vào, còn đánh em ngã vài lần, sau đó em không chịu đi, mãi cho đến buổi tối, Tiệp Dư trộm chạy ra, nói xảy ra chuyện rồi, sau đó chúng em cùng nhau lên núi tới tìm chị Phi Yến, nửa đường lại bị cái thụ yêu chết tiệt kia chặn đường, lại còn nhốt hai đứa em trong một cái sơn động, buổi sáng hôm nay mới chạy ra, sau đó đã chạy tới nơi này…
Cậu ta lộn xộn mà nói lại chuyện trải qua một lần, tôi âm thầm ý thức được việc này rất nguy cấp, đứng dậy nói.
- Đi, chúng ta không thể bị nhốt ở chỗ này, bọn họ nhất định đang gia tăng công kích với các tộc nhân đang ẩn nấp của chị, hiện tại điều cần thiết là lập tức hội họp cùng với tộc nhân của chị.
Nam Cung Phi Yến lắc đầu nói.
- Không được, nơi này là một chỗ tuyệt địa, chị chạy đến nơi đây, chính là vì làm cho bọn họ tin tưởng chị đã không đường trốn, căn bản là chị không có tính toán chạy ra ngoài, cho nên là…
- Chẳng lẽ nơi này thật là một chỗ tuyệt địa, không có con đường ra nào khác sao?
Tôi hỏi, Nam Cung Phi Yến gật gật đầu, nói.
- Trừ phi chúng ta có biện pháp, có thể biến thành con tê tê, đáng tiếc…
Trong lòng tôi bỗng nhiên vừa động, nhớ tới tôi vừa rồi nhảy xuống khỏi một cửa hang, ngẩng đầu xem thử, lại tức khắc kinh ngạc vô cùng, bởi vì cái cửa hang kia đã không thấy đâu nữa, trong lòng núi này đừng nói là cái cửa hang, ngay cả cái khe hở đều không có, quả nhiên là cái tuyệt địa.
Chuyện này không đúng, tôi kinh ngạc không thôi, vừa rồi rõ ràng là có một cái cửa hang, làm sao mà bây giờ …
Nam Cung Phi Yến nhìn ra tôi khác thường, hỏi tôi làm sao vậy, tôi nghĩ nghĩ, liền nói qua một lần những gì đã trải qua với chị, chị rất kinh ngạc, nhìn tôi nói.
- Vậy mà em lại gặp được cô ta sao?
- Cô ta là ai?
Tôi buồn bực nói, Nam Cung Phi Yến nhìn nhìn vách đá chung quanh, nghiêm mặt nói.
- Cô ta là…
Chị còn chưa nói xong những lời này, ngoài động bỗng nhiên có tiếng sấm nổ rung trời, sắc mặt chị ấy biến đổi, nói.
- Bọn họ bắt đầu tiến công, đây, tình huống này không tốt …
Hình như hôm nay chị ấy lại có chút kiêng kị với tiếng sấm này, tôi đứng dậy nói.
- Không có việc gì, còn không phải là sét đánh sao, các người ở chỗ này, em đi xem thử.
Tôi lấy mấy tấm Phá Tự Phù ra khỏi túi Càn Khôn, cất bước đi đến hướng cửa động, nơi đó lôi quang nổ rầm rầm, bạch quang lập loè, bên ngoài là một đám người làm thành một vòng, giống như đang thi pháp, tôi hừ lạnh một tiếng, đang muốn phủi tay đánh ra Phá Tự Phù, phía sau bỗng nhiên có người kêu tôi.
- Ấy, ngu ngốc, đó là tập trung toàn bộ linh khí trong ngọn núi ngưng tụ thành thiên lôi đại trận, cậu tưởng cậu nhẹ nhàng là có thể phá vỡ sao.
Thanh âm này giòn vang nũng nịu, lại có chút quen tai, tôi vừa nghe thanh âm này, bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy thiếu nữ vừa rồi không biết khi nào lại xuất hiện ở trong động, đang cười khanh khách nhìn tôi, lại quét mắt nhìn về phía đám người Nam Cung Phi Yến, chớp chớp mắt với chúng tôi nói.
- Các người tới đây đi, tôi mang các người đi ra ngoài…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo